Những ký ức không quên ở nhà tù Phú Quốc của một cựu chiến binh Hà Tĩnh

Chiến tranh đã lùi xa, trở về đời thường đã 50 năm, nhưng trong ký ức của cựu chiến binh Bùi Văn Đối với những ngày hoạt động cách mạng là lính biệt động Sài Gòn, những ngày bị giam cầm ở nhà tù Phú Quốc vẫn luôn hiện hữu.
z5394585576061-35810294189059f69ac89820ccaf9bad-1714434064.jpg
Những kỷ niệm không quên ở nhà tù Phú Quốc của người cựu binh Hà Tĩnh.

Những kỷ niệm không quên

Trong những ngày cả dân tộc hướng tới kỷ niệm 49 năm ngày giải phóng đất nước, dù đã hơn 80 tuổi nhưng dòng ký ức của những ngày đấu tranh ngoan cường khi còn là lính biệt động Sài Gòn, rồi bị địch bắt giam ở nhà tù Phú Quốc vẫn vẹn nguyên trong trái tim người cựu binh Bùi Văn Đối (Sn 1944, thôn Đông Thịnh, xã Hồng Lộc, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh).

z5394583518027-abacbbbd16bb9bdc661363f1e8dc9c6d-1714433781.jpg
Những ngày lễ lớn, ông Đối lại mang những kỷ niệm chương ra để ôn lại kỷ niệm một thời.

Ông Đối nhập ngũ vào tháng 2/1964, thuộc biên chế Sư đoàn 325; tham gia huấn luyện cùng đơn vị ở huyện Bố Trạch (Quảng Bình). Tháng 9/1964, ông cùng đồng đội hành quân vào Tây Nguyên chiến đấu; tháng 6/1965, ông được tuyển chọn và đưa sang Campuchia huấn luyện trong đơn vị đặc công. Đến tháng 12/1965, ông được điều động về Sài Gòn nằm vùng hoạt động với vai trò lính biệt động kết nối thông tin trong nội thành ra căn cứ và ngược lại.

Sau gần 2 năm hoạt động trong lòng địch, ông đã thực hiện thành công nhiều nhiệm vụ, nắm bắt tình hình, chuyển nhận thông tin 2 chiều, góp phần giúp quân ta giành thắng lợi trong nhiều trận đánh. Ngày 15/6/1968, trong lúc thực hiện nhiệm vụ chuyển công văn từ căn cứ Bời Lời (Dầu Tiếng, Tây Ninh) vào nội thành Sài Gòn, ông bị địch phục kích, bị thương nặng và bị bắt giữ.

Ông Đối nhớ lại: Hôm đó, khoảng 10 giờ đêm, tôi cải trang thành một người dân thường mang theo công văn tới điểm hẹn. Khi vừa đi tới gần chân cầu Bình Triệu 1 thì bị phục kích. Một tiểu đội của địch ở bên kia cầu liên tục xả súng về phía tôi, nhiều phát đạn trúng vào người, dù choáng váng nhưng tôi vẫn kịp cho mẩu giấy chứa tài liệu vào miệng nhai nuốt, đồng thời vứt khẩu súng ngắn được trang bị xuống sông…sau đó tôi không nhớ gì nữa. Sau 6 ngày hôn mê, lúc tỉnh dậy tôi thấy mình nằm chung cùng quân lính Mỹ thì mới biết mình đã bị bắt.

z5394586567725-82db2dbe2671a5e33242e0bfbdaa5640-1714434089.jpg
Trở về đời thường, người cựu binh Nguyễn Văn Đối vẫn còn chi chít vết thương và mảnh kim khí trong người.

Ông được điều trị tại Bệnh viện Long Bình (cơ sở y tế của địch ở Sài Gòn lúc bấy giờ), với 18 phát đạn vào người, gây vỡ xương quai hàm, thủng dạ dày, thủng ruột… và phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật. Sau 4 tháng được điều trị, vết thương lành thì địch bắt đầu lấy khẩu cung, ông Đối nhớ lại trong lúc trúng đạn, ông vẫn còn mang trên mình giấy tờ ghi tên thật, quê quán và tên bố mẹ do đơn vị cấp lúc nhập ngũ, ngay lập tức kịch bản đối phó được chuẩn bị từ trước được ông áp dụng.

Ông Đối kể: Lúc đầu, chúng giam tôi ở nhà tù Biên Hòa, vào đó, được anh em trong tù tư vấn thêm cho. Theo kịch bản được huấn luyện khi tổ chức cử vào hoạt động nằm vùng, tôi khai rõ quê quán, gia đình đúng như giấy tờ mà địch đã thu được. Riêng về thông tin đơn vị, tôi khai mình là lính ở một đơn vị bộ binh, trong quá trình chiến đấu bị lạc nên lang thang vào Sài Gòn.

Với sự thống nhất trong lời khai và chứng cứ khi bắt, sau nhiều lần dùng đủ các thủ đoạn tra tấn, lấy cung, quân địch không khai thác được gì ở ông Đối. Cuối tháng 12/1968, địch đưa ông ra nhà tù Phú Quốc.

Đấu tranh cả trong ngục tù

ong-doi-1714433956.jpg
Ông Đối kể lại lòng quyết tâm, đấu tranh đến cùng của mình cùng anh em chiến sỹ trong tù.

Tôi 2 lần ra nhà tù Phú Quốc, một lần là khi mới bị thương và bọn địch bắt được, tôi được máy bay của địch chở ra để giam cầm và lấy lời khai. Nhưng vừa ra đến nơi, do vết thương tôi quá nặng nên buộc họ phải chở tôi về đất liền để điều trị. Khi điều trị lành viết thương, tôi lại được máy bay chở ra nhà tù Phú Quốc lần 2.

Suốt hơn 4 năm (từ tháng 1/1969 - 2/1973) bị giam cầm tại nhà tù Phú Quốc cùng hàng nghìn chiến sỹ khác, ông Đối không ngừng đấu tranh và đã phải trải qua đủ loại cực hình tra tấn của giặc. Trong đó có 2 sự kiện khiến ông nhớ mãi, đó là việc bị phát hiện khi tổ chức đào hầm vượt ngục và đấu tranh tuyệt thực phản đối địch giết tù nhân vô cớ.

Ông Đối xúc động nhớ lại: Tháng 6/1969, tôi bị giam cùng với 100 anh em ở phòng giam thuộc khu tù binh A5. Lúc đó, dù ở trong sự kiểm soát của địch nhưng tổ chức Đảng vẫn hoạt động bí mật trong tù. Tôi và anh Cao Viết Lượng (quê Thanh Hóa) cùng một chiến sỹ tên Bình được phân công phụ trách tổ đào hầm, trong đó, ông Lượng là tổ trưởng.

Trong căn phòng chật hẹp, chúng tôi khoét sàn gỗ có kích cỡ 40 x 60 cm, tất cả anh em thay phiên nhau dùng thìa ăn cơm giấu được đào từng thìa đất. Đất sau khi đào lên được phi tang bằng cách: Khi đất được đào lên thì cho vào ống tay áo rồi anh em chuyền ra ngoài, sau đó bỏ vào dưới đáy chậu rửa bát, khi đi rửa bát thì đổ đất theo nước để phi tang.… Cứ như thế ròng rã 2,5 tháng, chúng tôi mới chỉ đào được đường hầm 15m (dự tính 45m) thì bị địch phát hiện. Ngay lập tức chúng bắt người tra khảo cực kỳ dã man.

z5394585898103-4ed1a2db5fa7f7b621efdcedef3c2ced-1714434566.jpg
Ông Đối kể lại thời điểm ông cùng 2 đồng dội đào hầm để vượt ngục.

Để giảm thiểu thiệt hại, theo sự phân công, ông Đối, ông Bình và ông Lượng đứng ra nhận trách nhiệm. Các cực hình tra tấn dã man được lính Mỹ thực hiện như: bỏ vào thùng phi đựng nước đánh đến bật máu tai, đánh bằng roi đuôi cá đuối rách hết da thịt, rắc ớt bột vào các vết thương… nhưng kẻ địch vẫn không khai thác được gì, nên cuối cùng chúng giam ông Đối cùng 2 đồng đội vào chuồng cọp ròng rã 1 tháng trời.

Tiếp đó, tháng 2/1970, phòng giam của ông Đối được chuyển về phân khu 8 (Nhà tù Phú Quốc), có khoảng 1.200 tù binh. Trong một buổi trưa khi ông Đối và mọi người đang nghỉ ngơi, một tên lính ngụy canh gác đã bất ngờ nã súng vào khu nhà giam, khiến 12 đồng chí hy sinh. Phản đối vụ việc, gần 1.200 tù binh đã đồng loạt biểu tình, buộc quản lý nhà tù phải giải trình. Không chấp nhận lời giải thích thoái thác của quản tù, các chiến sỹ đồng loạt tuyệt thực với yêu sách đề nghị bộ chỉ huy của địch lên tiếng. Ngày thứ 10 tuyệt thực, 6 đồng chí hy sinh, đến ngày thứ 14, địch buộc phải thực hiện yêu sách, cử đại diện bộ chỉ huy từ đất liền ra đảo thừa nhận sai và hứa sẽ đảm bảo an toàn cho các tù binh, không để tái diễn việc giết người vô cớ.

z5394586150691-1c24719bec5f728f562840591b19c28e-1714434452.jpg
Ông Đối kể lại niềm vui khi nghe tin Hiệp định Paris được ký kết, ông cùng đồng đội được thả tự do.

Ngày 27/1/1973, Hiệp định Paris chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam được ký kết. Các chiến sỹ bị địch bắt giam cũng được trao trả.

Ông Đối trầm ngâm: Đằng đẵng trong nhà tù của địch không biết sẽ bị giết khi nào nên biết tin Hiệp định Paris được ký kết, chúng tôi vui sướng đến chảy nước mắt, chờ mong ngày trở về.

Ngày 21/2/1973, ông Đối cùng đồng đội lên phi cơ C130, xuất phát từ Phú Quốc vào lúc 8 giờ 30 phút sáng. Tuy nhiên, mãi tới tận 1 giờ 30 phút sáng ngày 22/2/1973 mới hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng. Cuộc trao trả tù binh diễn ra khá cam go. Khi chúng chở chúng tôi về Đà Nẵng, chúng cho tù binh vào ở tạm một nhà tù rồi chuẩn bị xe có cắm cờ sọc để chở chúng tôi đi trao trả. Thấy vậy, chúng tôi đấu tranh, nếu không hạ cờ sọc trên xe thì chúng tôi nhất quyết không lên xe. Sau đó địch phải thực hiện theo yêu cầu của chúng tôi.

Ông Đối chia sẻ: Sau khi được trao trả, thì tôi được cho ra Bắc để an dưỡng. Sau khi ở khu an dưỡng về, chúng tôi mới được kể lại, địch đã có ý thủ tiêu chuyến bay, gồm phi hành đoàn và 150 chiến sỹ. Tuy nhiên, phát hiện bất thường, chính quyền cách mạng của ta đã lên tiếng với tổ chức Hồng thập tự quốc tế can thiệp kịp thời, do vậy, chúng tôi sống sót.

z5394584577286-6a9f3e5982fd64766e6bdc3374d2f6a6-1714435390.jpg
Kỷ niệm chương ông Đối được tặng.

Dù trở về với hàng chục vết thương trên người, hiện ông vẫn còn 17 mảnh đạn trong cơ thể, là thương binh nhưng sau thời gian an dưỡng, ông Bùi Văn Đối tiếp tục cống hiến cho cách mạng, đất nước. Cuối năm 1973, ông Đối chuyển ngành về làm công nhân tại Xí nghiệp Công nghiệp nhẹ Thủy tinh Đò Điệm (huyện Thạch Hà). Năm 1974, ông xây dựng gia đình và ông bà có 3 người con. Năm 1979, chuyển ra làm cán bộ văn phòng Ty Thương binh Nghệ Tĩnh (TP Vinh). Năm 1986, ông nghỉ hưu và về quê sinh sống tại xã Hồng Lộc.

Ông Đối trầm ngâm: Từ ngày rời xa chốn tù đày Phú Quốc, tôi đều luôn tâm niệm: Mình còn may mắn hơn nhiều anh em đồng đồng khác là còn được trở về với tay chân lành lặn nên phải giữ vững, phát huy phẩm chất cao đẹp của người lính Cụ Hồ để xứng đáng với sự hy sinh của cha anh, đồng đội, bạn bè vì độc lập của dân tộc. Để các thế hệ trẻ tiếp tục phát huy truyền thống anh hùng, vượt qua mọi khó khăn, thử thách, cống hiến cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

z5394583368532-db303f41d0ddd15e8c2b044719efd15a-1714434011.jpg
Những huân chương của Nhà nước trao trặng ông Đối.

Trao đổi cùng phóng viên, ông Hồ Văn Quý chia sẻ: Đã bước qua tuổi 80 nhưng ông Bùi Văn Đối vẫn tích cực tham gia các phong trào xây dựng NTM, xây dựng đời sống văn hóa ở địa phương. Năm 2014, ông là người khởi xướng khôi phục lại tuồng cổ hát bội ở thôn Đông Thịnh, đồng thời phối hợp với chính quyền thành lập CLB tuồng cổ. CLB có 15 thành viên do ông Đối làm chủ nhiệm đã phục dựng nhiều vở tuồng cổ nổi tiếng từ hàng chục năm trước, biểu diễn phục vụ Nhân dân trong các dịp lễ tết như: Tần Hương Liên, Thoại Khanh Châu Tuấn, Trưng Trắc, Trưng Nhị… Ông Đối cũng là người thường xuyên tham gia các buổi phát biểu, tham gia kể chuyện về thời chiến tranh để giáo dục cho thế hệ trẻ tại địa phương./.

Nguyễn Duyên